Hạt Ngọc Và Ước Mơ
V ào tuần cuối của năm học, thầy York tập trung 20 học sinh lớp tôi lại để chào tạm biệt. Chúng tôi ngồi im lặng khi thầy bước vào. Trong thầy vẫn như mội khi với chiếc nơ nhỏ cặp kính gọng sừng. Sau khi nói vài lời, thầy đưa cho mỗi đứa chúng tôi một cái hộp nhỏ màu trắng: “Bên trong các em sẽ thấy một cánh hoa bạc có đính hạt ngọc trai ở giữa. Hạt ngọc đó tượng chưng cho tiềm lực của các em, là thứ mà các em cần trong bước đường tương lai. Bởi vì cát khi năm trong vỏ trai sẽ biến thành hạt ngọc có giá trị rất lớn ,và vì thế,mỗi em đang nắm trong tay mình hạt giống ươm mầm cho ggias trị tiềm tàng”…
Tôi cắn chặt môi để ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra. Lời của thầy ý nghĩa biết bao, nhưng với tôi, tất cả đã quá muộn vì tôi đang mang thai. Tất cả dã kết thúc… Giấc mơ của tôi và của mẹ tôi đã tan tành mây khói bởi tôi đã làm hổng cuộc đời mình trong phút yêu lòng…
Làm sao tôi có thể quên được sụ hy sinh vô biên của mẹ với mong mỏi duy nhất là tôi lấy được tấm bằng dại học.Mỗi tuần mẹ lại chắt chiu để gửi tiền về cho chị Marianne và tôi-những đồng tiền mẹ kiếm được bằng cả mồ hôi và những giọt nước mắt. Đại học, chỉ có dại học là con đường giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh sống cơ cực của quê nhà-mẹ vẫn thường nói với chúng tôi như vậy. Ký ức tuổi thơ khuốn khó vẫn im đậm trong tâm trí tôi… Khi tôi lên ba, cha tôi đã phải vào viện vì bệnh lao phổi. Rồi vài năm sau, cha tôi được về nhà, sống vật vờ không làm được gì. Mọi lo toan đều trông cậy vào đồng lương ít ỏi của mẹ. Từ những nỗi khổ, một giấc mơ đã nảy sinh trong tâm trí mẹ: chị Marianne và tôi nhất định phải vào đại học…Và bây giờ thay vì sự tự hào, tôi mang về cho gia đình sự nhục nhã và đau đớn khốn cùng.
Tôi và Dan cưới nhau, rồi Dan tiếp tục học đại học còn tôi phải nghỉ. Trước khi Dan tốt nghiệp tôi cho ra đời đứa con thứ hai. Sau đó, Dan nhập ngũ, tôi theo chồng dọn đến hết căn cứ này sang căn cứ khác. Dứa con thứ ba lại ra đời. Bảy năm sau Dan xuất ngũ, kiếm được việc nhưng không đủ nôi sống cả nhà nên tôi phải đi làm thêm phụ chồng. Làm đủ thứ nghề, tâm trí như cuồng lên với vô số nỗi lo toan. Đôi lúc tôi lấy hạt ngọc ra ngắm nghí, lòng bồi hồi khi nhớ đến lời thầy York. Một đêm, tôi trằn trọc mãi khi nghỉ đến việc quay trở lại giảng đường, nhưng “mình đã 35 tuổi rồi còn gì…”
Mẹ dường như đoán được những dằn vặt mà tôi chịu bởi một hôm bà gọi điện cho tôi: “Con có nhớ số tiền mẹ đã dành dụm cho con trước đây không? Nay nó vẫn còn nguyên đấy. Con hãy dùng nó thục hiện những gì mà con muốn. Mẹ biết con muốn gì bởi vì mẹ là mẹ của con”. Tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào chiếc ống nghe…17 năm rồi mà mẹ vẫn còn nôi giấc mơ đó…Sáu tháng sau, tôi ghi danh vào trường Sư Phạm gần nhà. Nỗi gian khổ trở nên nặng nề hơn tôi tưởng. Vừa phải lo chuyên gia đình, vừa phải cố gắng hết sức trong một lớp mà sinh viên không bằng nữa tuổi tôi với sức bật nhanh nhạy.
Một ngày tháng năm, sau khi tan học tôi về nhà và bật khóc, hoang mang không biết liệu lần này có theo hết trương trình đại học được hay không. Đứa con gái đầu lòng đang chuẩn bị bước vào đại học vào đầu mùa thu này. Ngân sách gia đình oe hẹp. Chi tiêu cho việc học của hai đứa kế ngày càng tốn kém… Vài ngày sau, tôi tình cờ gặp vợ thầy York ở một phòng mạch. Tôi kể cho cô nghe chuyện hạt ngọc và cố gắng chở lại giảng đường của mình…
“Tôi rất hiểu em vì thầy York cũng bắt đầu vào đại học ở tuổi 50”. Tôi lắng nghe cô và vô cùng ngạc nhiên, nhất là khi cô kể về nôi khốn khổ mà thầy đã phải chịu đựng khi quyết tâm theo đuổi đại học. Câu chuyện về thầy đã khiến tôi trỡ nên mạnh mạnh và cứng rắn. Tôi theo nốt ba năm học đại học còn lại…
Sau khi tốt nghiệp, tôi dạy anh ngữ tại một trường trung học tại địa phương. Chính những năm tháng khốn khó đã cho tôi kinh nghiệm sống quý giá và phương pháp học cụ thể. Tôi đem sự hiểu biết đó vào lớp và truyền dạy cho học sinh mình…Cuối năm tôi được đề cử vào danh sách các giáo viên dạy giỏi nhất tranh giải cấp quốc gia. Trong tờ tường trình, tôi đã kể lại câu chuyện về hạt ngọc mà thầy York đã trao tặng cho chúng tôi và ảnh hưởng của nó đối với tôi…Thật thú vị là sau đó tôi và thầy York được báo chí phỏng vấn. Tôi gặp lại thầy,và nghe thầy kể rằng ngày trước đã có lúc thầy nghỉ đến việc nghỉ học vì không tin vào tương lai, không tin vào chính mình…”. Tôi hỏi thầy có phải khi đưa cho chúng tôi những hạt ngọc đó thầy cũng không tin vào 20 đứa sinh viên lớp tôi. Thầy trả lời:Không! thầy đã xem 20 học sinh của mình như là những hạt ngọc vô cùng quý giá”
Không có con đường tắt nào để dẫn đến một nơi đáng phải đến.
Beverly Sills
(Nguồn: Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét