MƯA NẮNG SÂN TRƯỜNG
Tôi về giữa nắng sân trường
Giữa bao kỉ niệm yêu thương ngày nào
Giữa hàng phượng vĩ lao xao
Từng cơn gió nhẹ thổi vào lòng tôi
Phượng hồng hỡi phượng hồng ơi
Gió cứ gió thổi mây trời về đâu
Để lòng ai lại ưu sầu
Bồi hồi nhớ đến ngày đầu tuổi thơ
Với bao khát vọng, mong chờ ngày mai
Nhớ sao hai chữ cô, thầy
Thương sao mái tóc sương mai điểm màu
Thầy ơi em nhớ làm sao
Chữ nhân chữ hiếu khắc vào lòng son
Dạy e hiếu nghĩa cho tròn
Ơn cha nghĩa mẹ núi non có bằng
Ngày đêm không ngại khó khăn
Bao nhiêu thữ thách không ngăn được lòng
Thầy ơi thầy có biết không
Chữ “ân” tạc dạ trong lòng em mong
Lá xanh tuy đã úu vàng
Nhưng e cứ ngỡ muôn vàng bông hoa
Tóc thầy tuy đã bạc pha
Bụ trần năm tháng thầy già hơn xưa
Ngoài trời lất phất cơn mưa
Tạc vào trong dạ như mưa trong lòng
Ngoài kia bong bóng phập phồng
Mưa sao nặng hạt nát lòng mưa ơi.
(Hà Ngọc Trân)
2 nhận xét:
Thơ Trân làm hay thiệt đó!
Cảm động quá đi!
Đăng nhận xét