Người lái đò...
L á thu rơi lặng lẽ trong ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà, tôi tự hỏi không biết đã có bao nhiêu chiết lá vàng đã rơi như thế trong suốt thời gian mà tôi biết đến ngôi trường này, học ở đây và được thầy dạy dỗ...
Bao mùa lá đi qua, cứ mỗi năm lá vàng lại rơi khắp cả sân trường, những chiết lá nhuộm màu của thời gian cũng phai màu như máy tóc của thầy tôi, máy tóc thầy nay đã phất phơ từng sợi tơ bạc màu theo năm tháng khiến lòng tôi lại bùi ngùi những dòng cảm xúc khẽ gợi sóng mỗi khi nghĩ về thầy.
Đã bao năm rồi thầy vẫn lặng lễ đi sớm về muộn với cái nghề dạy học, cái nghề mà người ta vẫn hay ví nó như kẽ trồng cây, người lái đò trên dòng kiến thức vô biên của cuộc đời. Thầy yêu nghề và yêu cả lũ học trò tinh nghịch chúng tôi nữa. Chính vì vậy mà dù có khó khăn hay mệt nhọc, thầy vẫn mỉm cười, nụ cười hiền từ và nhân hậu. Ôi! Thương biết bao sự ân cần và chu đáo của người “cha”, quý biết bao tấm lòng bao dung như ông bụt trong những câu chuyện cổ tích, tình thương ấy cứ đi sâu vào lòng chúng tôi như một phép nhiệm màu và bảo bọc chúng tôi trước con sóng gió đang trực chờ ngoài kia đại dương. Rồi thầy đêm chúng tôi vào một nơi an toàn và dạy chúng tôi biết tự mình bước đi có lẽ thầy đúng là một người trồng cây và chúng tôi là những cây non bé bỏng trong vườn mà ngày ngày thầy chăm sóc, nâng niu, từng cành cây chiếc lá, thầy chỉnh sửa cành hư, uốn nắn khi cây không mọc đúng hướng và nở một nụ cười khi cây ngày một lớn dần và ra hoa, kết quả... Thầy là vậy đó, dạy dỗ chúng tôi từ thưở còn thơ như búp trên cành, và đôi lúc cũng rất nghiêm khắc khi có đứa nào không nghe lời. Những lúc như vậy tôi lại thấy mắt thầy đỏ hoe những dòng nước từ khóe mắt ấy muốn trào ra nhưng lại cố chảy ngược vào trong, có lẽ điều đau đớn nhất là phải nén cảm xúc của mình vào sâu thẳm đáy lòng. ấy vậy mà thầy đã sát cánh lên những cây non này, không phúc nào quên nhìn ngắm chúng, dỗi theo sự lớn lên từng ngày của chúng. Trồng cây không phãi là dễ mà trồng người thì lại càng khó hơn, cái thiên chức của một người dạy học càng đáng quý. Bởi lẽ nó không phải là công việc ngày một ngày hai mà cũng không phải ai cũng làm được. Chỉ có lòng yêu nghề thật sự và tình yêu thương học trò của mình mới làm ngời sáng hai chử “dạy học” mà thôi.
Và đôi lúc tôi lại nghĩ về thầy như một cây cổ thụ rộng lớn giang tay ra ôm chọn những chiếc lá còn non nớt mới đâm chồi, nảy lộc. Rồi ngày ngày thầy cũng nuôi lớn chúng tôi đến xanh tươi và khi đó chúng tôi và thầy là cả một góc trời xanh thật ấm áp và cũng tràn đầy hi vọng giữa khoảng trời mênh mông này. Nhưng thầy ơi làm sau chúng em dám nghĩ đến một ngày kia chúng em phải xa thầy như lá kia phải xa cành. Theo cơn gió thổi về một nơi xa xôi khác. dẫu biết thời gian vẫn tuần hoàn nhưng người ta vẫn cứ tiết nuối quá khứ êm đềm, và chúng em cũng thế, đã từ bao giờ tình cảm thầy trò đã lớn dần theo những kĩ niệm bên mái trường mà nơi đó chúng em được bao bọc trong vòng tay của thầy, đó là những niềm hạnh phúc giản đơn mà thân thương nhất mà có lẽ suốt cuộc đời này cũng khó phai nhòa.
Thầy ơi!
HÀ NGỌC TRÂN